Blog edit danmei, bạn không có vào nhầm

XVCQD – PN3

Phiên ngoại: Chuyện xưa của Tần Phượng

(Tam)

Những sự tình sau đó, Phượng Giải Ngữ một điểm cũng không biết. Bởi vì hòn đảo mà Tần Diệp dẫn hắn tới ngăn cách với thế gian, quanh năm bị sương mù vờn quanh, hàng năm chỉ có thời điểm hạ chí tiến đến, mới có được vài ngày hiếm hoi sương trắng tản đi, cũng chỉ khi đó mới có thể xuất đảo. Mặc dù Tần Diệp không có ý ngăn trở, thế nhưng Phượng Giải Ngữ suốt năm năm đều không có tiếp xúc qua thế giới bên ngoài. Toàn bộ tin tức đều là Tần Diệp nói cho hắn, người của Phượng gia dưới sự an bài của y đã thoái ẩn giang hồ, trốn tránh ở một địa phương rất an toàn, phụ hoàng của Tần Diệp không thể đối bọn họ xuống tay; Liễu Nguyệt Mị cũng được gả vào nhà khác, đó là một gia tộc rất khá giả, cả nhà mọi người đều thực đau thương cho nàng, có lẽ qua không bao lâu, sẽ đem chuyện của Phượng Giải Ngữ cùng với đứa nhỏ mới sinh hoàn toàn quên. Phượng Giải Ngữ luôn tin tưởng, một điểm cũng không có hoài nghi, người mình yêu thương nhất cùng với đứa con ở tại bên người, hắn trải qua những ngày tháng thực thỏa mãn, cũng thực hạnh phúc.

Nhưng mà, nói dối chung quy cũng có một ngày bị vạch trần, Phượng Giải Ngữ vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó, Liễu Nguyệt Mị quần áo lam lũ, khuôn mặt tiều tụy, lại hạnh phúc mỉm cười đối hắn nói: “Ta rốt cục tìm được ngươi”. Hắn thậm chí chưa kịp chân chân thật thật liếc nhìn nàng một cái, đã bị Tần Diệp thu được tin tức chạy tới, đánh ngất đi rồi giam lỏng.

Nghe đến đó, Phượng Thần Anh bỗng dưng nắm chặt tay, hô hấp trở nên trầm trọng. Hắn nhớ rõ sự tình này, ngày đó là hắn khóc nháo muốn đi tìm phụ thân, Tần Diệp mới mang theo hắn tới gặp Phượng Giải Ngữ, cũng nhìn thấy nữ nhân chưa từng gặp mặt mà hắn nên xưng là “Nương” kia.

“Sau khi ta tỉnh lại, hắn ngồi ở đầu giường, vẫn như ngày xưa ôn nhu chăm chú nhìn ta. Ta chất vấn hắn vì cái gì gạt ta, Nguyệt nhi không có được gả đi, có phải Phượng gia chúng ta cũng không có ẩn cư, bọn họ có phải đã bị Hoàng Thượng giết.” Phượng Giải Ngữ nụ cười có chút ai lương: ” Hắn nói, trừ chuyện của Nguyệt nhi, những mặt khác đều không có gạt ta, hắn chính là không muốn trong lòng ta còn chứa người khác. Nguyệt nhi yêu ta rất sâu, nàng không muốn gả đi, cũng không nguyện ý đi theo Phượng gia của ta rời khỏi. Ta không biết nàng là một nữ tử kiều nhược như vậy, làm như thế nào tìm được hòn đảo đó, nhưng mà nàng đã đến đây, tiêu phí hết thời gian năm năm, chỉ vì muốn tìm kiếm cho được trượng phu cùng hài tử của nàng.” Lời đến đây thì dứt, Phượng Giải Ngữ nước mắt không hề báo trước chậm rãi hạ xuống.

Phượng Thần Anh chấn động, nhưng cái gì cũng không có nói. Sự tình sau đó hắn biết, thậm chí chính mắt nhìn thấy tình trạng phát sinh, chỉ là không ai biết hắn biết mà thôi.

“Là ta hại chết nương ngươi, làm hại nàng chết không toàn thây.” Phượng Giải Ngữ để nước mắt tùy ý rơi xuống, ngữ khí tử tịch: “Ta hối hận, thực hối hận. Lúc trước vì cái gì yêu thương hắn, vì cái gì muốn cùng hắn chạy trốn, vì cái gì ngoan tâm như vậy đối đãi với nương ngươi, nàng là người tối vô tội nhất. Ta còn hại cả ngươi! Từ sau khi tỉnh lại, ta vẫn thường thường suy nghĩ, nếu lúc trước không cùng Tần Diệp dây dưa không rõ, nghiêm khắc quản trụ tâm mình, ngươi cũng sẽ không đến mức không có nương, không cần tại lại hoàn cảnh như vậy lớn lên, cũng không rơi vào tình trạng ngày hôm nay. Thần Anh, là cha sai rồi, cha thực xin lỗi ngươi…… Ta hận hắn, càng hận chính mình!”

Phượng Giải Ngữ sắc mặt càng phát ra tái nhợt, khóe miệng lại chảy xuống một tia máu tươi đỏ sậm, trong mắt ẩn ẩn có tử khí hiện ra.

“Cha!” Phượng Thần Anh kinh hô một tiếng, rốt cuộc bất chấp nhiều chuyện, thân thủ điểm lấy huyệt ngủ của y.

“Hoa nhi!” Thẳng đến khi Tần Diệp luôn hầu ở ngoài cửa nghe được tiếng hô của Phượng Thần Anh, một cước đá bay cửa vọt vào, liền hướng Phượng Thần Anh đang chẳng biết làm sao hô: “Mau đi tìm Cốc Dương mang đến!”

Phượng Thần Anh lảo đảo chạy ra ngoài, Tần Diệp ôm Phượng Giải Ngữ, thống khổ nỉ non: “Hoa nhi, đừng rời đi ta, đừng rời đi ta……”

Phượng Giải Ngữ bởi vì trong tâm có nút thắt không gỡ được, hơn nữa tại chiếc giường hàn băng ngủ gần hai mươi năm, thể chất suy yếu, so với lão nhân còn không bằng, cho nên mới rơi vào tình trạng hôn mê, Cốc Dương vận dụng hết tất cả khả năng, mới khó khăn lắm lưu trụ được một mạng của Phượng Giải Ngữ.

Tần Diệp ở lại phòng trong chiếu cố Phượng Giải Ngữ, Cốc Dương không muốn gặp lại Tần Diệp, thu thập mọi thứ xong bỏ chạy ra ngoài. Phượng Thần Anh đang dựa vào hành lang, thấy Cốc Dương đi ra mới vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

“Chủ nhân hiện tại không có việc gì.” Cốc Dương mỏi mệt lấy tay xoa xoa mi tâm, nói: “Thiếu chủ, coi như ta cầu ngươi, về sau không có việc gì không cần chọc chủ nhân sinh khí, hắn hiện tại không thể chịu đựng nổi một chút sức ép. Ngươi nếu không muốn trở thành cô nhi chân chính, liền cẩn trọng một chút, có một số thứ, mất đi rồi sẽ không thể trở về, ngươi còn không rõ sao chứ?”

Ta không có…… Phượng Thần Anh há miệng thở dốc định giải thích, cuối cùng cái gì cũng không nói, chính là nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Cốc Dương nhìn bóng dáng tịch mịch của Phượng Thần Anh, nhắm mắt lại nhẹ giọng thở dài, lại là một người đợi cho mất đi rồi mới biết quý trọng. Nhưng mà đã mất đi mới hối hận, lại có tác dụng gì đâu?

“Thiếu chủ.” Phượng Thần Anh trở lại tiểu viện Đường gia đã bị Thiết Viêm đi theo mà đến.

“Thiết thúc.” Phượng Thần Anh cấp Thiết Viêm hành lễ hậu bối, Thiết Viêm thản nhiên gật gật đầu.

“Thiếu chủ, ta hôm nay tìm đến ngươi, chính là muốn hỏi ngươi một câu, chuyện tình năm đó ngươi có biết ít nhiều?” Thiết Viêm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Phượng Thần Anh suy tư, ánh mắt nhìn Thiết Viêm có chút mờ mịt: “Lời của Thiết thúc, là có ý tứ gì?”

Thiết Viêm nhìn Phượng Thần Anh, trong mắt xẹt qua một tia yêu thương, thở dài mới nói: “Hoán nhi nói với ta, ngươi chính mắt nhìn thấy nương ngươi……”

“Đúng vậy.” Phượng Thần Anh thanh âm từng chút lạnh lên: “Ta chính mắt thấy hắn giết nương ta.” Ta còn chính mắt thấy hắn cưỡng bức phụ thân sau khi đem y giam lỏng!

“Ai!” Thiết Viêm thật mạnh thở dài, nói:” Thiếu chủ, chủ nhân hắn chính là, không muốn giải thích mà thôi.”

Năm đó Liễu Nguyệt Mị thần không biết, quỷ không hay tiến vào Tần Phượng đảo, xuất hiện trước mặt Phượng Giải Ngữ, rồi sau đó là Tần Diệp mang theo Phượng Thần Anh mới năm tuổi xuất hiện. Tần Diệp đánh hôn mê Phượng Giải Ngữ, sau đó đem Liễu Nguyệt Mị nhốt đi. Dưới việc ép hỏi, mới biết được nàng có thể tìm tới nơi này, chính là nhờ phụ hoàng của Tần Diệp trợ giúp, nàng tới nơi này vì muốn đoạt trở về trượng phu cùng hài tử của chính mình. Nhưng mà, vừa gặp lại liền thấy ánh mắt kinh ngạc khủng hoảng của Phượng Giải Ngữ, còn có ánh mắt lạ lẫm khiếp sợ của hài tử thân sinh của chính mình, mấy cái này giống như ở trong lòng nàng cắt một đao lại một đao! Năm năm trước, Tần Diệp tìm được nàng, cấp cho nàng một phong hưu thư của Phượng Giải Ngữ (thư từ hôn ấy), sau đó lưu lại một câu” Vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt phụ tử bọn họ” liền đem nàng đưa đi nơi khác. Nàng thẳng nghĩ đến Phượng Giải Ngữ cùng Phượng Thần Anh là bị thái tử gia quyền thế ngập trời kia cường ngạnh ép buộc, nàng luôn nghĩ đến Phượng Giải Ngữ là bị bắt đi! Nhưng mà cuối cùng, nàng chịu đựng nhiều thống khổ cùng những lời đồn đãi phỉ ngữ như vậy, đi khắp nơi tìm kiếm trượng phu cùng hài tử suốt năm năm, tìm được rồi lại là loại kết quả này! Nguyên lai trượng phu căn bản không thương nàng! Hắn thậm chí cùng nam nhân kia mang đi cốt nhục của nàng! Cái này muốn nàng như thế nào có thể không hận?

Cho nên, đương khi đứa con mà nàng tưởng niệm đã lâu xuất hiện ở trước mặt, thì ý niệm muốn trả thù trong đầu nàng càng thêm mãnh liệt, thậm chí là đối với cốt nhục thân sinh. Phượng Thần Anh tìm được địa phương giam cầm Liễu Nguyệt Mị thuần túy là xuất phát từ lòng hiếu kỳ của một hài tử, một nữ nhân có thể làm cho phụ thân mình kích động đến ngất xỉu (Hắn không biết là Tần Diệp đánh hôn mê Phượng Giải Ngữ), có thể cho phụ thân mình đại động can hỏa, hắn có thể nào không tò mò? Hơn nữa nữ nhân này nói nàng là thân nương của hắn, còn đối hắn nói rất nhiều lời kỳ quái, Phượng Thần Anh còn nhỏ, phần lớn đều nghe không hiểu. Chính là đương khi thấy nàng khóc nói muốn gặp Phượng Giải Ngữ một lần, Phượng Thần Anh đơn thuần thiện lương trong lòng cảm động, tiện thể sảng khoái đáp ứng.

Phượng Thần Anh chân trước vừa đi, Tần Diệp mang theo Thiết Viêm cùng mấy thị vệ chân sau đã tới. Hắn phải ở thời điểm trước khi Phượng Giải Ngữ sinh khí giải quyết Liễu Nguyệt Mị, hắn không thể làm nữ nhân này hủy đi cuộc sống hiện tại của hắn! Hắn không có nghĩ tới muốn giết nàng, hắn chỉ là muốn trước khi Phượng Giải Ngữ gặp nàng, đem nàng tống xuất khỏi đảo, sau đó phái người quản thúc. Nữ nhân này cũng rất phối hợp, không sảo không nháo để mặc thị vệ áp giải rời đi. Nhưng mà, thời điểm đi tới một vách núi đá đen, thì nàng lại ngừng cước bộ. Mới đầu nàng chính là lạnh lùng trần thuật lại hết thảy khổ sở bản thân đã trải qua suốt năm năm, hắn tuy rằng đang rất sốt ruột, nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe. Sau đó là tiếng cười lãnh liệt trào phúng cùng ác ý chửi mắng của nàng, hắn vẫn ép buộc chính mình đem cơn tức nhịn xuống. Nhưng khi hắn nghe thấy nữ nhân này nói tới đủ loại ngọt ngào của nàng cùng Phượng Giải Ngữ trong đêm tân hôn thì tất cả oán hận đều như khống chế không được tràn tới, sát ý tẫn hiện!

Đã bị lửa giận cùng ngọn lửa đố kỵ kích phát, Tần Diệp một tay kháp trụ cổ của nàng, Liễu Nguyệt Mị lại không có chút sợ hãi, thậm chí cười nhạo hắn cả giết một nữ nhân cũng không dám, sau đó nói hắn không dám động thủ là bởi vì trong lòng Phượng Giải Ngữ còn có nàng, hắn sợ nếu chính tay giết chết nữ nhân mà Phượng Giải Ngữ yêu nhất sẽ bị oán hận cả đời. Tần Diệp khi đó đã động sát niệm, nhưng lại không nghĩ rằng Liễu Nguyệt Mị cư nhiên có võ công, hơn nữa võ công cũng không thấp! Trong quá trình triền đấu, Tần Diệp một chưởng đem Liễu Nguyệt Mị đánh ra vách núi đen, mà Phượng Thần Anh mang theo Phượng Giải Ngữ đuổi tới trùng hợp nhìn thấy được một màn này!

Dưới chân Liễu Nguyệt Mị là kinh đào hãi lãng có thể cắn nuốt hết thảy, may mắn Tần Diệp tại một khắc tối kinh hiểm đã giữ chặt lại tay nàng. Liễu Nguyệt Mị cũng gắt gao bắt lấy cổ tay Tần Diệp, một bên hướng Phượng Giải Ngữ vừa mới chạy tới cầu cứu, đồng thời một bên cầu xin Tần Diệp đừng buông tay. Nhưng mà bàn tay Tần Diệp đang từng tấc từng tấc bấu chặt vào người Liễu Nguyệt Mị, Liễu Nguyệt Mị một bên cầu xin, một bên dùng ánh mắt oán độc nhìn Tần Diệp, trong lòng bàn tay nàng lúc chế trụ cổ tay Tần Diệp đã mang theo hai quả ám khí dài nhỏ! Tay Tần Diệp bắt đầu run rẩy, ám khí kia có độc, sẽ không làm hắn đổ máu, cũng sẽ không làm hắn trí mạng, nhưng sẽ làm cánh tay hắn dần dần tê dại, mất đi tri giác. Trong mắt người khác xem ra là Tần Diệp muốn buông tay, mà Liễu Nguyệt Mị thống khổ giãy dụa, nhưng ở Tần Diệp cùng Thiết Viêm bên cạnh đã sớm nhìn ra chân tướng, đang muốn đưa tay ra cứu viện, thì Tần Diệp rốt cuộc cũng duy trì không được nữa, buông lỏng tay ra!

“Giải Ngữ!” Tiếng gọi tuyệt vọng mà thống khổ ầm ỉ biến mất bên trong sóng biển, mà Tần Diệp nhìn thấy, lại chính là ánh mắt điên cuồng mà oán độc, ánh mắt cuối cùng của Liễu Nguyệt Mị trước khi chết. Phượng Giải Ngữ thống khổ khóc thảm, ghé vào lỗ tai hắn oán hận, một lần lại một lần: “Vì cái gì phải buông tay, vì cái gì muốn giết nàng”, Tần Diệp vô vọng ôm chặt lấy Phượng Giải Ngữ đang cắn xé hắn, nữ nhân kia biết, nàng sẽ thành công hủy đi hết thảy!

Lúc sau đó là Phượng Giải Ngữ chấp ý quyết liệt rời đi, Tần Diệp cố chấp muốn giữ lại. Thương tổn lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau, cuối cùng Phượng Giải Ngữ lấy độc tự tẫn. Nhưng cũng bởi vì Tần Diệp chấp niệm, dùng hết thảy linh đan diệu dược bảo trụ lại một hơi cuối cùng của Phượng Giải Ngữ, làm hắn biến thành hoạt tử nhân gần hai mươi năm.

“Năm đó là nương ngươi cố ý không cần chủ nhân cứu, nàng cố ý làm chính mình chết trước mặt ngươi cùng cha ngươi, chính là vì muốn cho cha ngươi nhớ kỹ nàng cả đời, sau đó làm chủ nhân cùng cha ngươi vĩnh viễn sống ở trong hối hận, cũng cho ngươi sống ở trong oán hận.” Thiết Viêm nhàn nhạt nói xong một câu cuối cùng, lưu lại một mình Phượng Thần Anh rồi ly khai.

Phượng Thần Anh có chút thoát lực ngồi ở trên ghế, đây mới là chân tướng? Nhưng cho dù biết chân tướng thì như thế nào? Thân sinh mẫu thân của hắn chết, bởi vì lòng ích kỷ của cha hắn cùng Tần Diệp, chết rất thảm thiết mà cũng rất đáng buồn. Chung quy, là bọn họ hại chết nàng…… Dây dưa đúng sai trong đó, ai có thể nói cho rõ ràng?

“Phi nhi, nhanh trở về đi, ta thực sự quá mệt mỏi……” Phượng Thần Anh thống khổ nhắm mắt lại, có nước mắt, lại không biết nên như thế nào chảy ra.

Tần Diệp ôm Phượng Giải Ngữ đang ngủ say, một lần lại một lần nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, mềm nhẹ mà lại tuyệt nhiên nỉ non: “Hoa nhi, cho dù ngươi hận ta, ta cũng sẽ không buông tay. Cho dù ngươi chết, linh hồn của ngươi, hết thảy của ngươi, chỉ có thể thuộc về ta……”

Hắn không có nhìn thấy, trong mộng Phượng Giải Ngữ chảy xuống một giọt lệ.

——————–

5 responses

  1. Pingback: Xuyên Việt Chi Quy Đồ « Nak Tiểu Thư

  2. Pandanus255

    Thanks

    July 17, 2012 at 6:35 am

  3. Đọc bộ này mất tình cảm với Tần nghị quá, là người đứng sau hết tất cả. Thần ca giết đệ đệ huynh trưởng của hắn thì những người đó cũng làm hại/giết Phi ca, nếu đổi lại là ai làm hại Tiểu Quyết thì hắn cũng xử ghê như vậy thôi. Cảm giác con người này khá giả tạo, tình anh em :)) có không khi anh em chẳng nói câu nào với nhau bao giờ, chỉ có đấu tranh hận thụ, Thần ca không giết thì hắn có vào gặp lại Tần Nhan không, hay chỉ là cái máu mủ danh dự.

    July 13, 2014 at 1:06 am

  4. Ongong

    Đọc phiên ngoại về đôi này xong chỉ cảm thấy bực mình thay cho thân phận nữ phụ. Làm trai cho đáng nên trai đã lấy vợ rồi thì nên chịu trách nhiệm đi. Có ai bỏ cả vợ cả đứa con còn chưa sinh để theo 1 người đàn ông khác. Ko có tư cách cầu xin tha thứ đâu. Ý kiến cá nhân thôi. Tại thấy c Nguyệt hơi tội

    August 21, 2018 at 12:34 am

  5. Ongong

    Đọc phiên ngoại về đôi này xong chỉ cảm thấy bực mình thay cho thân phận nữ phụ. Làm trai cho đáng nên trai đã lấy vợ rồi thì nên chịu trách nhiệm đi. Có ai bỏ cả vợ cả đứa con còn chưa sinh để theo 1 người đàn ông khác. Ko có tư cách cầu xin tha thứ đâu. Ý kiến cá nhân thôi. Tại thấy c Nguyệt hơi tội

    August 21, 2018 at 12:34 am

Leave a comment