Blog edit danmei, bạn không có vào nhầm

XVCQD – C106

Chương 106: Đệ bách linh lục chương

Nước mưa lạnh như băng rớt xuống trên mặt mình, còn có một ít nhỏ xuống trên mí mắt, Đường Phi giật mình một cái, rốt cục tỉnh.

Nằm ở trên mặt đất cứng rắn âm lạnh, Đường Phi nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi mất đi ý thức, mạnh mẽ ngồi dậy dùng tay áo lau khô nước trên mặt, may mắn, nước không nhiều lắm, chỉ có vài giọt.

Bên cạnh cảm nhận được vài tầm mắt tham cứu, Đường Phi ngẩng đầu nhìn lại, sửng sốt.

Thiết Hoán nhìn nam tử xấu xí gầy yếu trước mắt, gương mặt đông lạnh có một tia nghi ngờ. Nguyên bản hắn không nghĩ đem nam tử này cùng nhau mang đi, nhưng Ưu nhi cùng Mặc Trúc tay chân quá nhanh, lúc ấy thủ vệ trong thành cũng sắp ra, vì tránh cho phiền toái đành phải đem người mang theo. Ưu nhi cùng Mặc Trúc ngồi ở bên cạnh Phượng Thần Anh đang mê man, từ trên xuống dưới đánh giá Đường Phi, đoán người này rốt cuộc là ai.

Đường Phi hơi hơi gợi lên khóe môi cười tự giễu, hoàn hảo bọn họ nhận không ra mình. Không nhìn bọn họ tham cứu, Đường Phi tự xem xét hoàn cảnh chung quanh. Đây là một sơn động rất bí mật, cửa động bị bụi cỏ cùng nhánh cây rậm rạp che dấu, cơ hồ không có ánh sáng nào có thể tiến vào. Mấy người bọn họ ở giữa đốt một đống lửa nhỏ, vừa đủ chiếu sáng sơn động không lớn nào. Phượng Thần Anh còn đang mê man, tay phải còn nắm chặt gốc Vân Chi kia. Mấy người Ưu nhi thực dụng tâm, ở vị trí hắn ngủ còn phủ một tầng cỏ khô lá cây thật dày. Sơn động tường bích ẩm ướt, có một số chỗ còn đang nhỏ nước, vừa rồi Đường Phi chính là nước mưa trong sơn động này làm tỉnh.

Thị sát xong hoàn cảnh, Đường Phi thu hồi tầm mắt, nhìn ba người đối diện liếc mắt một cái, trầm mặc như trước. Trong lúc nhất thời, trong sơn động im ắng có chút xấu hổ.

“Khụ khụ,” Mặc Trúc một tiếng ho nhẹ đánh vỡ yên tĩnh, nhìn nhìn mặt Đường Phi, sau lập tức dời đi tầm mắt, nói: “Cái kia, ngươi nhận thức Các chủ nhà chúng ta?” Vừa rồi Ưu nhi đối bọn họ nói cảm giác nam tử này có một loại xúc cảm giống như đã từng quen biết, hắn tại thời điểm nam tử đó hôn mê quan sát thật lâu, nhưng không thể nói ra cảm giác quen thuộc đó là gì.

Đường Phi không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.

Mặc Trúc vẻ mặt kinh ngạc, vừa muốn hỏi thêm chút gì, đã bị Thiết Hoán ngăn trở.

Thiết Hoán lạnh lùng nhìn Đường Phi, nói: “Ngươi là người nào, những kẻ kia lại là người nào? Thiếu chủ vì cái gì muốn giết bọn họ?” Bọn họ ở Quỷ Tà tìm Phượng Thần Anh gần hai tháng, hôm nay vừa vặn ra ngoại ô Mị thành, liền phát hiện Phượng Thần Anh đã mất tích hơn ba tháng. Lúc ấy hắn quá cuồng tính, trên mặt đất rải rác thi thể, nhưng hắn rõ ràng thấy Phượng Thần Anh muốn giết nam tử kia, liền xuất thủ muốn cứu, có điều tại sao đến cuối cùng Phượng Thần Anh lại biến thành đem hắn hộ ở sau người?

Đường Phi cùng Thiết Hoán nhìn nhau một hồi, mới nói: “Hai tháng trước ta nhìn thấy hắn ở trên đường bị người khi dễ, nên ra tay cứu hắn, phát hiện hắn thần trí không rõ lại hỏi cái gì cũng không được, đành phải tạm thời coi chừng hắn. Những người đó là mấy tên côn đồ ở Mị thành, trước đó vài ngày ta đắc tội bọn họ, hôm nay tới báo thù. Nhưng không nghĩ tới hắn đột nhiên biến thành như vậy……”

Thiết Hoán híp mắt nhìn hắn hồi lâu, suy tư về lời Đường Phi nói có thể tin được bao nhiêu.

“Ngươi tên gì.”

Đường Phi không có trả lời thẳng, mà là nói: “Nơi này mọi người gọi ta Đường lão bản.”

“Đường lão bản?” Ưu nhi vẫn không nói gì bỗng nhiên kích động đứng lên, vẻ mặt vội vàng nhìn Đường Phi hỏi: “Ngươi họ Đường?!”

Thiết Hoán cùng Mặc Trúc đồng thời nhíu mày, đã thấy Đường Phi vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt.

Kỳ thật gương mặt quỷ kia của hắn thì cho dù có biểu tình gì cũng nhìn không ra được! Mặc Trúc ở trong lòng vụng trộm oán thầm.

“Ta không thể họ Đường sao?” Đường Phi cặp mắt ưng sắc bén thản nhiên quét về phía Ưu nhi, vẻ mặt da thịt mơ hồ vặn vẹo, Ưu nhi chấn động, lập tức quay đầu không dám lại nhìn hắn, khuôn mặt này thật sự là quá dọa người!

Đường Phi gợi lên khóe miệng, xoay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn bọn hắn. Không khí lập tức lại tiếp tục xấu hổ.

“Phi nhi……”

Thanh âm mềm nhẹ nỉ non vang lên trong sơn động trống trải, bốn người sửng sốt, nhất tề nhìn về phía Phượng Thần Anh.

Phượng Thần Anh lông mi giật giật, sau đó mở mắt.

“Thiếu chủ!” Thiết Hoán cùng Ưu nhi vẻ mặt kích động.

“Các chủ, ngươi rốt cục tỉnh!” Mặc Trúc vui sướng đem Phượng Thần Anh nâng dậy: “Ngài thật sự là hù chết chúng ta, van cầu ngài về sau không cần tái chạy, chúng ta vì tìm ngài thiếu chút nữa mất luôn nửa cái mạng — ai u!” Mặc Trúc đang lải nhải bị đau hô một tiếng, vuốt cái ót thở phì phì nhìn Thiết Hoán khôi phục gương mặt người chết thường ngày.

Thiết Hoán thu hồi tay, đối Phượng Thần Anh quỳ xuống, tự trách nói: “Thuộc hạ đến chậm, thỉnh thiếu chủ trách phạt.” Ưu nhi cũng theo Thiết Hoán quỳ gối trước mặt Phượng Thần Anh. Mặc Trúc le lưỡi, cũng nhanh chóng quỳ xuống.

Phượng Thần Anh mạc danh kỳ diệu nhìn bọn họ, gãi gãi đầu sau nhìn mọi nơi xung quanh, nhìn đến Đường Phi ở ngay tại đối diện nhìn mình, hưng phấn mà nhảy dựng lên chạy đến trước mặt hắn.

“Phi nhi Phi nhi, ta còn nghĩ đến ngươi không cần ta!” Phượng Thần Anh ôm cổ Đường Phi cao hứng nói, rồi sau đó lại cầm Vân Chi trong tay đưa cho Đường Phi xem: “Ngươi xem ngươi xem, thứ ngươi mua cho ta không có hỏng!” Khi nâng tay lên, tay áo rộng thùng thình chảy xuống tới tay khửu tay hắn, trên cánh tay thon dài trắng nõn tất cả đều là vết thương xanh tím.

Đường Phi trong lòng như bị dao cắt, cũng đã quên còn có người đang ở đây, thật cẩn thận cầm lấy tay Phượng Thần Anh, hỏi: “Đau không?”

Phượng Thần Anh lúc này mới chú ý tới vết thương trên tay mình, nhìn đến Đường Phi trong mắt đau lòng, nhanh chóng nói: “Không đau không đau, ngươi thổi một cái thì tốt rồi!”

Bị bộ dáng Phượng Thần Anh chọc cười, Đường Phi thật đúng là không cô phụ kỳ vọng của Phượng Thần Anh, nhẹ nhàng ở trên cánh tay hắn thổi thổi.

“Không có khả năng! Hắn như thế nào sẽ là công tử?!” Mặc Trúc bất khả tư nghị nhìn hai người, thất thanh kêu lên: “Công tử sớm ở ba năm trước đây đã chết, chúng ta tận mắt nhìn thấy thi thể hắn, công tử không có khả năng còn sống!”

“Mặc Trúc!” Thiết Hoán gắt gao nhìn chằm chằm Đường Phi, trầm giọng quát: “Câm miệng.”

Ưu nhi lại là ngồi dưới đất, ánh mắt chặt chẽ dính ở trên mặt Đường Phi, bỏng…… Chẳng lẽ công tử thật sự còn sống?

Đường Phi mày nhảy dựng, buông ra Phượng Thần Anh. Nhìn bọn họ nói: “Ta không phải người các ngươi vừa nói, là thiếu chủ các ngươi tự cho là phải. Hơn nữa, không phải lúc nào cũng nhận ra. Thời điểm khi hắn biết ta không phải, sẽ giống như hôm nay vậy, thiếu chút nữa giết ta. Ta thực may mắn thời điểm hắn không thanh tỉnh có vẻ nhiều hơn, nếu không cho dù có chín cái mạng cũng không đủ chết.”

“Ta đã nói mà!” Mặc Trúc rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tuy rằng thân hình nhìn qua có chút giống, nhưng thanh âm ngoại mạo khí chất một chút cũng không đồng nhất, như thế nào có thể là công tử!” Thời điểm thiếu chủ thần trí không rõ, thường xuyên nhìn thấy người cùng công tử ở có chút chỗ giống nhau, liền ôm đối phương kêu “Phi nhi”, xem ra người này cũng là như vậy đi?

Thiết Hoán ánh mắt sâu thẳm, không lên tiếng, không biết suy nghĩ cái gì. Còn lại Ưu nhi vẻ mặt thất thần, cúi đầu cũng không nói.

Bỗng nhiên, Phượng Thần Anh ôm ngực, sắc mặt tái nhợt nói với Đường Phi: “Phi nhi, ta đau……” Nói còn chưa xong liền một ngụm máu tươi phun ra, ngã xuống trên người Đường Phi, khó thở đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Phượng –” Đường Phi cắn răng, gắt gao ôm Phượng Thần Anh, ngẩng đầu nhìn hướng Thiết Hoán quát: “Còn thất thần làm cái gì! Giúp ta dẫn hắn trở về, chúng ta cần đại phu !”

Thiết Hoán rùng mình, vài bước tiến lên giúp Đường Phi cõng Phượng Thần Anh, hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Theo ta đi !” Đường Phi cầm lấy Vân Chi, dẫn mấy người đi ra sơn động, mới phát hiện nơi này cư nhiên là Đầu Đà sơn ở Tây giao!

Không có theo cửa thành Đông sáng nay đi vào, Đường Phi mang theo bọn họ từ cửa hông Tây Nam vào thành, nơi đó thủ vệ không nhiều lắm, hơn nữa đều là khách quen ở quán ăn của hắn. Nhìn đến Đường Phi mang theo vài người, tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn không có hỏi cái gì, cho bọn họ vào thành.

Nói cho bọn họ vị trí cụ thể của tiểu viện, Đường Phi đi y quán tìm lão đại phu. Lão đại phu đã sớm mua được dược liệu trở về, nhìn thấy Đường Phi thở hổn hển, lời nghi hoặc còn chưa hỏi ra miệng đã bị Đường Phi lôi đi.

“Đường lão bản, ngươi đợi đã, cái hòm thuốc cái hòm thuốc!”

Đường Phi một tay kéo theo hòm thuốc, một tay lôi lão đại phu liền hướng tiểu viện chạy đi, dẫn tới láng giềng ghé mắt tò mò nhìn theo.

Dùng tốc độ nhanh nhất trở lại tiểu viện, liền nhìn thấy Nhị Bách Ngũ đứng ở viện ngoại hướng về trong buồng sủa không ngừng.

“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Đường Phi khom thắt lưng một trận kịch liệt ho khan, tâm phế cùng yết hầu đau đến cơ hồ làm cho hắn thất thanh!

“Nhị Bách Ngũ……” Đường Phi thanh âm khàn khàn khó nghe, một bên thở hổn hển một bên đối Nhị Bách Ngũ kêu lên: “Câm miệng, đừng kêu! Khụ khụ khụ……” Nói xong lại một trận kịch liệt ho khan.

Nhị Bách Ngũ nghe được thanh âm chủ nhân liền chạy tới, cắn góc áo Đường Phi muốn đem hắn hướng về trong phòng, ý bảo có người khả nghi xâm nhập.

Đường Phi vỗ vỗ đầu Nhị Bách Ngũ ý bảo nó bình tĩnh, sau đó mang theo lão đại phu thiếu chút nữa mất luôn nửa cái mạng già vào nhà. Nhị Bách Ngũ đi theo phía sau bọn họ, giương nanh múa vuốt gầm nhẹ.

“Đường lão bản, ngươi đã trở lại!” Mặc Trúc luôn luôn đợi ở trong phòng, đi đến trước mặt Đường Phi, lại nhìn nhìn lão nhân bên người hắn, hoài nghi hỏi: “Lão nhân này là đại phu?!”

Đường Phi một bên điều chỉnh hô hấp, một bên áp chế ho khan, trầm giọng nói: “Ngươi, khụ khụ khụ, ngươi có bản lĩnh thì hiện tại tự mình ra ngoài tìm một đại phu trở về! Khụ khụ…… Thiếu chủ nhà ngươi, khụ khụ, trên người có cái gì ngươi không thể không biết. Muốn đem quan sai Mị thành đều đưa tới liền cứ việc đi tìm đại phu khác, khụ khụ khụ……”

“Ngươi –” Mặc Trúc nghẹn lời, hắn đương nhiên có thể đoán được Đường lão bản này cùng Phượng Thần Anh ở hơn hai tháng, nhất định biết hắn dùng Ô Hương chi độc, mà Quỷ Tà cấm Ô Hương, nếu Đường lão bản này thật sự muốn hại Phượng Thần Anh, đã sớm đem hắn đưa vào đại lao.

“Mặc Trúc, cho đại phu đi vào.” Lúc này Thiết Hoán đi ra, đối Đường Phi cảm kích gật đầu, sau đó đối lão đại phu nói: “Đại phu, thỉnh.”

Lão đại phu nhìn về phía Đường Phi, Đường Phi đối hắn gật gật đầu.

Lão đại phu đi theo Thiết Hoán vào khách gian, Đường Phi thoát lực ngồi ở trên ghế, mà ho khan rốt cuộc áp chế không được, một trận vang lên.

Mặc Trúc đi đến bên người Đường Phi, nhíu mày nói: “Đường lão bản, ngươi không sao chứ? Giống như thực nghiêm trọng a……”

Đường Phi một bên ho khan một bên lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì. Nhị Bách Ngũ lo lắng đi đến bên chân Đường Phi, một bên vẫy cái đuôi một bên đối với Đường Phi kêu hai tiếng.

“Mặc Trúc, tiến vào!” Thiết Hoán kêu lên, thanh âm có chút trầm trọng. Mặc Trúc rùng mình, nhanh chóng chạy vào.

Đường Phi một bên ho khan một bên theo hướng khách gian nhìn lại, miệng đã có hương vị tanh của máu, nâng tay chùi qua, tay liền nhiễm huyết. Tùy ý lau đi vết máu trên tay, Đường Phi chống đỡ thân mình đi về hướng khách gian, vừa rồi nghe thanh âm Thiết Hoán, tựa hồ tình huống không tốt lắm.

Vừa mới đi đến khách gian, lão đại phu đã chạy đi ra, thiếu chút nữa cùng Đường Phi đụng phải.

“Đại phu, biểu huynh ta hiện tại như thế nào?” Đường Phi cầm lấy lão đại phu, ngữ khí khẩn trương.

“Lão phu hiện tại cầm Vân Chi đi làm thuốc, may mắn ba bằng hữu ngươi kia biết võ công, hiện tại đang giúp hắn chữa thương! Cái này so với ăn thuốc trị thương có hiệu quả gấp trăm lần a!” Lão đại phu nói xong, liền vội vàng đi sắc dược.

Đường Phi tại khách gian nhìn thoáng qua, Thiết Hoán Ưu nhi Mặc Trúc ba người đem Phượng Thần Anh vây quanh ở giữa kết thành một trận thế, thay Phượng Thần Anh chữa thương.

Đường Phi áp chế vài tiếng ho khan, chậm rãi dựa vách tường ngồi dưới đất, cảm giác mệt mỏi xông tới, Đường Phi nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, Đường Phi giống như nghe được có người đang gọi hắn.

“Đường lão bản? Đường lão bản?” Lão đại phu nhẹ nhàng lắc lắc Đường Phi, Đường Phi tựa hồ không có dấu hiệu thanh tỉnh, vừa muốn xem mạch cho hắn, Đường Phi bỗng nhiên mở mắt, khiến lão đại phu giật mình.

Đường Phi không dấu vết rút tay mình về, nói: “Biểu huynh ta không có việc gì đi?”

“Tạm vô trở ngại, hắn là đã bị trọng kích mới đưa đến khí huyết nghịch chuyển, may mà ba người kia võ công cũng không kém, ổn định thương thế của hắn. Vừa rồi cho hắn dùng Vân Chi, hiện tại hảo rất nhiều.” Lão đại phu giúp đỡ Đường Phi đứng dậy, còn nói: “Đường lão bản, lão phu nhìn ngươi tình huống tựa hồ không tốt lắm, không bằng cho lão phu giúp ngươi bắt mạch?”

“Ta không sao.” Đường Phi thẳng đứng dậy nói: “Chỉ là có điểm mệt mỏi.” Nói xong nhìn nhìn ngoài phòng: “Trời đã tối rồi, thật có lỗi, phiền toái ngươi suốt một ngày.”

“Còn khách sáo cái gì!” Lão đại phu oán trách nói, Đường Phi cười cười: “Cám ơn, thời điểm không còn sớm, ta đưa ngươi trở về.”

“Không cần,” Lão đại phu lắc đầu, dẫn theo cái hòm thuốc của mình vừa đi vừa nói chuyện: “Một lão nhân như ta có cái gì phải sợ?” Đường Phi đưa hắn tiễn tới cửa, lão đại phu bỗng nhiên lại quay đầu: “Đúng rồi, nghe nói hôm nay Đông giao đã xảy ra chuyện, chết mười mấy người! Mấy ngày nay cũng không thái bình, Đường lão bản xuất môn phải cẩn thận.”

Đường Phi trong lòng căng thẳng, bất động thanh sắc nói: “Ta sẽ.”

Tiễn bước lão đại phu, Nhị Bách Ngũ đi tới cọ chân Đường Phi, sau đó ngẩng đầu dùng đôi mắt to ngập nước ủy khuất nhìn hắn. Đường Phi sửng sốt, mới nhớ tới hôm nay Nhị Bách Ngũ cái gì cũng chưa ăn.

Ngồi xổm xuống, Đường Phi vuốt đầu Nhị Bách Ngũ nói: “Thật sự là thực xin lỗi, ta lập tức đi làm cơm, hôm nay thưởng cho ngươi ăn một cái đùi gà, được hay không?” Nhị Bách Ngũ cao hứng vẫy cái đuôi kêu to.

Vào phòng bếp, mới phát hiện đã có người ở, là Ưu nhi.

Ưu nhi gặp Đường Phi tiến vào, ngượng ngùng nhìn hắn nói: “Thật có lỗi, ta nghĩ nấu cho thiếu chủ chúng ta chút cháo, chờ hắn tỉnh có thể ăn một chút.”

Đường Phi thản nhiên nói: “Không sao.” Nói xong khởi tay áo ngồi lò bếp thay Ưu nhi nhóm lửa.

“Ta ở trù phòng làm đồ ăn một hồi là tốt rồi, ách, cùng nhau ăn đi……” Ưu nhi ở trong cháo bỏ chút thịt heo, nói.

Đường Phi rút ra một cây củi, thản nhiên gật đầu.

Ưu nhi có chút xấu hổ, nơi này rõ ràng là nhà của người khác, hắn tự chủ trương như vậy, may mắn vị Đường lão bản này không có ý tứ trách cứ.

“Ta ngửi được trong phòng dày đặc vị thuốc, tại trù phòng cũng có vài cái ấm sắc thuốc, là vì thiếu chủ nhà chúng ta đi? Thật sự là phiền toái ngươi.” Ưu nhi có điểm không thể nói rõ, không biết vì cái gì đối với “Đường lão bản”, hắn luôn luôn có một loại khẩn trương không hiểu.

“Không phải, vị thuốc trọng này là dược hàng năm ta đều uống, dược của Đường Ngũ Bách chỉ là gần đây mới bắt đầu uống.”

Đường Phi vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt nói.

“Đường Ngũ Bách?” Ưu nhi sửng sốt.

“Là thiếu chủ các ngươi, ta không biết hắn gọi là gì, hắn cũng muốn một cái danh tự, liền cho hắn cái tên này.” Đường Phi giải thích. Sẽ cùng Phượng Thần Anh gặp lại là chuyện hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần này còn gặp phải mấy người Ưu nhi, hắn lại càng không thể cho họ thân phận của mình. Tuy rằng không biết ba năm trước đây đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì, nhưng chuyện năm đó quả thật làm cho hắn không hề dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào. Hơn nữa, hắn từ lâu không còn là Đường Phi năm xưa.

“Nga, thì ra là như thế…… không tồi.” Ưu nhi miễn cưỡng cười cười, chuyển đề tài nói: “Ngươi nói ngươi thường xuyên uống dược, Đường lão bản ngươi bị bệnh sao? Ta nghe ngươi tựa hồ vẫn ho đến lợi hại.”

“Bệnh cũ, thói quen.” Đường Phi cầm lấy một cây củi bỏ vào lò, trả lời.

“Ách……” Ưu nhi xấu hổ nhìn Đường Phi, không biết nên nói cái gì.

“Phi nhi, là ai?” Đường Phi đột nhiên hỏi.

“A ?” Ưu nhi ngẩn ra, không phản ứng lại.

“Hắn thường thường gọi ta Phi nhi, Phi nhi là ai.” Đường Phi thản nhiên nói, tay giấu ở dưới tay áo bỗng dưng nắm chặt.

Ưu nhi cúi đầu trầm mặc, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Là công tử nhà chúng ta, cũng là, người mà thiếu chủ chúng ta yêu nhất. Ba năm trước đây, hắn đã chết. Thiếu chủ vì hắn tẩu hỏa nhập ma, phát điên……”

Thiếu chủ vì hắn tẩu hỏa nhập ma phát điên…… Đường Phi đầu óc trống rỗng, những lời này ở bên tai không ngừng vang vọng.

“Ưu nhi.” Thiết Hoán ở phía sau đi đến, trầm giọng nói với Ưu nhi: “Đồ ăn làm tốt liền xuất hiện đi.” Nói xong lại cúi đầu nhìn Đường Phi, nói: “Con cẩu kia của nhà ngươi tựa hồ đói bụng, vẫn đang kêu không ngừng.”

Đường Phi phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ tay đứng dậy, giúp đỡ Ưu nhi bưng thức ăn ra ngoài, đến tận đây thủy chung cũng chưa nhìn Thiết Hoán liếc mắt một cái.

Thiết Hoán nhìn bóng dáng Đường Phi, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, Đường lão bản này đến tột cùng là loại người nào? Ưu nhi cũng nhìn bóng dáng Đường Phi xuất thần, giống như, cùng bóng dáng công tử tương tự……

——————

Tiểu kịch trường: Các tiểu thụ tụ tập

Ngày đó, chúng tiểu thụ đồng loạt tề tụ với nhau……

Chung Như Thủy rất được xoa thắt lưng, cười to quát: “Phong Hàn Bích!” Nháy mắt, Phong Hàn Bích xuất hiện ở bên người Chung Như Thủy, thay đổi tác phong mặt than băng sơn ngày thường, ôn nhu nói: “Như nhi, làm sao vậy?” Chung Như Thủy “hừ hừ” hai tiếng, đối mọi người chỉ vào Phong Hàn Bích đắc ý nói: “Đây là thú triệu hồi của ta, tùy kêu tùy đến!”

“Nga ~~” Mọi người sợ hãi vỗ tay, quá thần kỳ!

“Này thì có cái gì, ta cũng biết.” Phượng Tiểu Hoa không biết từ nơi nào nhảy ra, mỉm cười khuynh quốc khuynh thành, mê hoặc tầm mắt mọi người hô: “Tần Diệp!”

“Có! Thân ái làm sao vậy?” Vù một tiếng, bên cạnh Phượng Tiểu Hoa nhiều hơn một người — Tần Diệp. Phượng Tiểu Hoa thực vừa lòng vuốt đầu Tần Diệp nói: “Không tệ, so với Phong gia tiểu tử kia nhanh hơn 0.5 giây.” Đệ nhất thú triệu hồi Tần Diệp kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên!

“Nga nga nga ~” Lần này tiếng sợ hãi càng sâu, vỗ tay càng mãnh liệt. Chỉ có Chung Như Thủy nghiến răng nghiến lợi, tiểu công nhà hắn thật vô dụng!

“Nhàm chán.” Đường Phi vẻ mặt lạnh lùng nhìn mọi người, lạnh lùng nói.

Chung Như Thủy, Phượng Tiểu Hoa trong mắt lệ quang chợt lóe, cười đặc biệt êm ái dễ gần, tiêu sái đến trước mặt Đường Phi.

“Đường đại ca ~ vị kia của nhà ngươi đâu? Kêu ra thử xem a ~” Chung Như Thủy tươi cười sáng lạn, trong lòng oán thầm: Tử quỷ đầu bạc bệnh hoạn kia sao có thể so sánh được với tốc độ của Phong Hàn Bích nhà ta?!

“Đúng vậy tiểu nhi tức (con dâu), đem nhi tử kêu ra ngoạn ngoạn chút đi ~” Phượng Tiểu Hoa tươi cười cơ hồ làm cho bách hoa thất sắc, nhật nguyệt vô quang, trong lòng cười lạnh nói: Nhi tử không dùng được kia của ta có mấy cân mấy lượng ta còn không rõ ràng sao?

Đường Phi giương mắt nhìn bọn họ, khinh thường cười, hơi hơi nghiêng người nói: “Thú theo đuôi.”

Phía sau lưng, Phượng Thần Anh giống như ở sẵn từ bao giờ, đối bọn họ nghiêng đầu chào: “Hi ~”

Chung Như Thủy, Phượng Tiểu Hoa: Phốc ~~~ [hộc ra ba lít máu]

——————

3 responses

  1. Pingback: Xuyên Việt Chi Quy Đồ « Nak Tiểu Thư

  2. honganh

    chao bạn , thiệt là ngại quá đọc XVCQD mấy ngày hum nay mà chưa chào hỏi gì hết @thong cam@, sau này mình sẽ đóng coc ở đây dài hạn luôn, thanks bạn đã edit

    May 14, 2012 at 10:16 pm

  3. Khụ khụ, sao mấy anh thành thê nô hết thế này = ̄ω ̄=
    Thần Anh hảo đáng yêu, siêu cấp triệu hồi thú của Phi Phi mà lỵ =)), tui cứ bị thiên vị nhà Phi Anh =))

    November 28, 2016 at 4:24 pm

Leave a comment